Lâu lắm rồi, hơn 1 năm rưỡi rồi, mình mới vào lại blog. Là một đứa học dốt văn cực kì, muốn có 1 trang blog cho riêng mình, viết tất cả vào đây như 1 cuốn nhật kí, và không muốn giới thiệu cho 1 người quen nào biết. Vì dị ^^.
Thực ra bản thân muốn tâm sự nhiều điều, muốn nói ra nhiều cái, nhưng vì sợ, sợ những điều mình nói có làm tổn thương ai, sợ những lời mình nói không đủ hay ho hấp dẫn, sợ những điều mình nói sẽ làm người ta trách móc. Có những điều mình muốn nói, nhưng vì không đủ can đảm nên cũng không thể nói ra được, với bạn bè, người thân, và gia đình. Và..cũng như với mối duyên mà mình đã tạo nên blog này.
Mình tạo blog này vào năm 2016, không phải vì mục đích cá nhân là viết những bài tâm sự về mình như ngày xưa bé vẫn thường hay nghĩ, mình tạo blog này là vì công việc. Ngày đó, mình đã được tuyển vào công ty ABC làm, với một chức vụ không biết phải gọi là gì, nhưng bên mình là 1 văn phòng đại diện cho 1 công ty của Nhật Bản, ở Việt Nam chỉ có 1 xếp Nhật và mình vào để trợ giúp bác. Công việc hàng ngày là dịch bài, đăng bài, giúp bác liên lạc với các đối tác, đi ngân hàng...
Bác hiền lắm, dáng cao, làm việc rất chăm chỉ. Bác làm sếp mà, 8 rưỡi công ty mới bắt đầu làm việc thì 8h là bác đã đến văn phòng rồi. Mình thì là thể loại lề mề 8h mới xuất phát từ nhà đi, từ quận 7 qua quận 1 nhanh thì 8h20 có mặt, kẹt xe thì toàn phải tới muộn vài phút. Công việc không cực nhọc lắm. Nhưng làm được khoảng 2 tháng mình xin nghỉ, vì lí do mình đi du học. Lúc trước đó có ý định muốn đi, nhưng 1 nửa cũng hok muốn đi, cũng phân vân dữ lắm, không biết phải nên làm thế nào.
Chương trình mình đăng kí đi là 1 dạng học bổng 50% tức là sẽ được tài trợ 2 năm học phí, 2 năm còn lại mình tự lo.Lúc đó có làm hồ sơ nhưng không định đi thi nữa nên mới xin việc làm. Xong, bạn mình lại bảo thôi đi thi đi, 2 đứa đi thi coi thử sao. Mình nộp hồ sơ, đi thi cho có chứ cũng không mong là mình sẽ đậu, vì nếu đậu thì khó xử lắm, mình mới xin vô làm thôi mà. Đậu rồi đi rồi người ta biết phải làm sao? CŨng suy nghĩ đến như vậy. Nhưng cuộc đời luôn cho mình vào những tình huống khó xử. Hay tại vì mình không thông minh lanh lợi nên không biết phải xử như thế nào. Nhỉ!
Thôi nói tóm lại là như thế, mình đã quyết định nghỉ công ty và giờ đang là sinh viên năm 2 của trường Ryutsu Kagaku Daigaku rồi. Nhiều khi tự hỏi, nếu cho thời gian quay trở lại thì mình có quyết định như lúc xưa không? Hay là không đi thi rồi ở Việt nam làm việc ổn định cuộc sống, có khi như vậy lại ổn hơn bây giờ. Nhưng chắc, mình vẫn quyết định đi. Vì đây là cơ hội của mình mà. Nhưng sao có nhiều lúc hối hận lắm. Nhưng nếu hok đi qua đây,, chắc mình cũng sẽ hối hận vì hok đi. Con người gì mà tham lam quá, cái gì cũng muốn.
Hôm nay tự nhiên muốn viết bài này, vì tự nhiên cảm thấy có lỗi với bác, với công ty quá. Vì đã không đồng hành cũng công ty. Vào làm có 2 tháng rồi nghỉ.
Không biết dạo này bác sao rồi. Chứ mình bất ổn quá kkkk. Già rồi nên đầu óc không còn nhanh nhẹn học hành không có bằng các em nữa rồi, hơn các em cả 7 tuổi.
Đáng lẽ bây giờ phải mở tiếng nhật ra làm report mới đúng, nhưng trong đầu không hiện ra được chữ nào mà toàn nhớ về Việt Nam thôi ah!
Mong bác vẫn luôn vui vẻ khỏe mạnh, công ty phát triển thật tốt. nếu có cơ hội được gặp lại, mình sẽ làm tốt hơn những gì có thể.